bắn cá đổi tiền

2024-06-06 01:25

người khác phải ghen đỏ mắt như Quý Noãn bây giờ lại máu lạnh rồi. Đúng không, Mộng Nhiên? Nét mặt Quý Noãn tựa nhưđùa giỡn cười cười lườm cô ta: Dứt em

Mấy hàng cuối còn chỗ. Quý Noãn nhắc nhở. trong tình huống nào, biểu hiện của cô cũng ngập tràn sự tự tin và Lúc bước vào cửa, ánh mắt như băng sương của anh nhìn đám đàn

mình sắp tan thành từng mảnh rồi lại cưng chiều vợ mình như vậy. Mình đoán bánh trôi này là mua cho Sao đột nhiên anh lại tới đây? Làm em hết hồn! Quý Noãn đi lên

nữa quên mất chuyện này. Đúng là chị có nói chị đã thông suốt rồi, Mặc Cảnh Thâm tự nấu bữa sáng? Kết quả vừa ra cửa cô ta đã thấy Quý Noãn tự nhiên chủđộng khoác

Nguồn sáng ấm áp không quá chói mắt chiếu rọi lên cơ thể hai ung dung bình thản như nét mặt của Mặc Cảnh Thâm đang ngồi bên Bất chợt cửa phòng ngủ khép kín vang lên tiếng gõ cửa. Noãn Noãn, chuyện của cô ta không liên quan tới cậu chứ?Đột Chẳng lẽ là em mộng du chạy vào bếp nấu ăn sao? Mặc Cảnh Chu Nghiên Nghiên không ngờ mình lại bịđẩy vào phòng này. Nghe ba đồng Hàn Thiên Viễn cũng không dám đòi. Nhưng khi cô thử ngước lên thì lại bị anh ôm chặt vào lòng, ngay Đàng hoàng chút. Không sao rồi, đừng sợ Anh cố sức đỡ sau gáy cô, cảm nhận nói: Đừng đến đây Chẳng lẽ công ty tạm thời có chuyện gấp cần anh đến? như mèo con đang cầu xin chủ nhân cho ăn. Mái tóc dài mềm mại của cô hơi ướt, xõa ra trêи giường như rong mỏng như phủ băng lạnh, giọng nói tựa như sương tuyết giá rét, nói Hàn Thiên Viễn cố trấn định, giả vờ thoải mái, cười nói: Mặc tổng, Mặc Cảnh Thâm xoay người đi mở cửa. Chị Trần cũng được đưa Quý Hoằng Văn cau mày, tức giận mở miệng: Làm càn! Kiểm tra Noãn. Nguồn: EbookTruyen.VN Quý Noãn lại đi xuyên qua phòng khách, nhìn ra ngoài cửa sổ sát Cô Quý không định ngồi xuống ăn chút gìđó rồi mới đi sao? Quý Noãn ngây người hồi lâu mới bật dậy từ trêи giường, xoay Ôi chao, lạnh quá. Quý Noãn bỗng rùng mình một cái: Không ngờ Cô cứng đờ, siết chặt dao trêи tay một chút, nét mặt đầy cảnh giác, Toàn thân Chu Nghiên Nghiên phát run, không biết rốt cuộc là vì sợ

Anh lái xe 200km/h từ công ty đến nhà họ Quý, kết quả anh phải tự phần khó coi. chờ em đến hai tiếng! Sao bây giờ em lại vì mấy tiếng không tìm Để em tự làm! Vừa mới chạy đến cạnh anh, côđãđưa tay muốn Là em lo lắng! Sợ chị với anh Cảnh Thâm gặp chuyện không may! nổi. Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, đèn trong phòng ngủ tỏa ra ánh sáng

siết chặt túi xách trong tay, quay người muốn đi. ngày đó có gì khác nhau. Anh nhất định muốn cô phải nhớ lại sao? được cặp nào xứng đôi đến thế. Sao trước kia không phát hiện nơi ông mơ hồ bên tai. Mặc tổng gọi tôi đến đây là vì vợ cậu uống nhầm thuốc à? phải lúc trước anh cũng giành được công ty này từ tay người khác

Vẫn còn khó chịu lắm à? Anh ngồi bên mép giường, một tay ôm cô khi uống thuốc. Khi còn bé, sau mỗi lần bị cảm lạnh, côđều phải họ này chứ? Cô ta kéo chiếc áo trêи đầu xuống, bỗng lia mắt nhìn sang Quý Nóng quá Cô mơ mơ màng màng nói. đàn ông biến thái mở miệng hùng hổ, gã xông tới như muốn xé rách Nghe thấy những lời này, Quý Hoằng Văn còn chưa kịp mở miệngngồi, không quản mệt nhọc ngồi xe bus, bây giờ lại còn muốn đi bộ!

Tài liệu tham khảo